Thứ Tư, 9 tháng 4, 2014

Thơ Tranh: Phù Du

Trích Thơ: Lê Kim Thành
Thơ Tranh: Kim Oanh

Đứng cuối đời, nghoảnh đầu: quen hoá lạ
Cõi vô thường: có có, không không
Ngỡ trong tay, vụt bay mất hút
Tưởng rằng không lại hóa nặng lòng

Người ở đó như không có đó
Ta ngồi đây nhưng chẳng còn đây
Mộng với thực, lờ mờ sương khói tỏa
Chuyện mất còn, lãng đãng áng mây bay

Từ hoa mỹ ngấm ngầm nhiều gian dối
Trong đau thương chữ mới thật lời
Sau thánh thiện biết đâu chừng tội lỗi
Giữa mượt mà giông bão biết đầy vơi

Kiếp phù sinh có gì đâu tuyệt đối
Ước mơ nhiều, mất mát cứ dài ra
Cành nảy lộc, ngày kia cây sẽ cỗi
Cõi vĩnh hằng mãi tận cuối trời xa

Nhớ cho lắm chỉ thêm sầu chuốc khổ
Cố tìm quên, người lại cứ quay về
Hạnh phúc mong manh, chònh chành sóng vổ
Mạch nước ngầm đưa lũ lụt qua đê.

Lời nặng nhẹ nghĩa tình lạc lối
Vết thương lành, sẹo vẫn còn đau
Cây rụng lá, lá về với cội
Người xa người ái ngại nhìn nhau

Hoa lặng lẽ, dẫu hồng ngàn tía
Gió lùa cành lá chỉ lao xao
Chó dùng đuôi để diển tình gợi nghĩa
Người lắm lời chỉ khổ lòng nhau!

Bể trầm luân sóng dồn nghiêng vách đá
Thuyền u mê lạc nẻo khó quay về
Hạt đã gieo rồi, chờ lấy quả
Cành si kết nụ, trổ hoa si

Chốn thiên đường chẳng xa vùng địa ngục
Một đường tơ lẫn lộn đôi miền
Đời tiếp đời, khổ ải kéo triền miên
Ngày hoan lạc: vài cơn gió thoảng

Vòng danh lợi, lọc lừa, tính toán
Kiếp tơ tằm: “ sinh ký tử quy”
Rồi một ngày nhắm mắt ra đi
Nhục thể cũng về chung cát bụi.

Lê Kim Thành 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét