Thứ Bảy, 11 tháng 6, 2016

Mê Mải Mùa Qua



Lá rụng thu chưa đành cất bước
Lững lơ cành ngõ trước đong đưa
Mưa rơi giọt nhặt giọt thưa
Tình yêu đủ ấm mùa vừa nhung nhớ

Trong gió mơn man chừng ai thở
Nhịp reo mừng trổ nụ hoa tim
Tựa vai tiếng khẽ êm đềm
Đôi hồn quyện lấy riêng miền hạnh phúc

Chợt đông đến cơn giông thúc giục
Chia cách xa giá buốt cả lòng
Thu mình góc nhỏ khuê phòng
Khêu trăng tàn lụn hoài trông bóng về

Bao mùa đi sầu thảm não nề
Mấy lượt vớt trăng thề sâu đáy
Cố niú… cố ghì ... Khờ dại!
Ngóng chi mùa... Mê mải thuở mông lung!

Kim Oanh


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét